Nhân dịp tháng cô hồn, và nhân dịp nghe nói trước chùa chiền vong linh đu nặng trĩu các tán cây, tui xin mạn phép góp vui 1 câu chuyện.
Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái xinh đẹp cực kì sợ ma nhưng lại rất ngây thơ, sống ngay trước chùa mà 3h sáng vẫn ngồi học bài bên cửa sổ. Để mọi người dễ hình dung hơn, xin nói thêm là ngôi nhà nằm trong hẻm với cửa sổ hướng ra mặt đường, cách bức tường của ngôi chùa chỉ 3 bước chân. (Và để mọi người dễ hình dung hơn nữa, tui xin nói thẳng luôn cô gái đó chính là tui!)
Trong khi cô ấy đang gật gà bên trang vở thì bỗng dưng nghe có tiếng dép loẹt xoẹt .. loẹt xoẹt .. Tiếng bước chân càng ngày càng gần khiến cho tim cô bắt đầu im re trong lồng ngực. Tuy nhiên, vì tò mò không biết có đúng là ma sẽ đến thật hay không (biết đâu là bạch mã hoàng thượng đến) nên cô vẫn cứ đứng tim như thế mà ngồi đợi.
Tiếng loẹt xoẹt cuối cùng cũng dừng lại trước mặt cô. May quá, không phải ma!
Một bà lão còn già hơn cả ma lê chân lại phía cô gái. Bà bám hai tay vào song sắt cửa sổ và cất giọng run run:
- Con ơi, cho bà hỏi, CHỢ CHIỀU ở đâu vậy?
Cô gái cất giọng còn run run hơn: ~~ Dạ ~ ~ con hok biết ~ chợ chiều ~ ở đâu hết ~~
Bà lão lưỡng lự một chút, vẫn chưa chịu nhấc những nếp gấp nhăn nheo trên mặt ra khỏi song sắt cửa sổ.
- Vậy … con cho bà xin ly nước được không?
- ~~ Dạ ~~ được ~~
Cô gái lập cập quay người rót nước cho bà lão.
………………………
Xong rồi cô gái đóng cửa sổ và đi ngủ. Hết phim!
P/s: Không có con ma nào đâu, mọi người đi ngủ đi!
So glad you liked this. I love it too and sometimes just want to make it to eat myself. I knew which recipe was mine the moment I saw the na&e0#823m;I love looking at the titles and pictures and trying to figure out which recipe is mine. Have a great week.
Làm sao để nói cho bạn biết là tôi đang cười sau khi đọc xong câu chuyện của bạn